.
.
DALAT THẤT CỬU . . . . . . . . . . .PIERRE BÙI
("Thất Cửu" là "Lục+1 Bát+1"; ý tưởng "+1" thuộc sở hửu trí tuệ của thi gia Bùi Chát)
.
ĐƯỜNG VÀO HỒ NGỌC 1988
dốc lên đường trắng mỏi dài thoòng
thảm dầy cỏ lợp vách đồi song song sắt
sợi vàng thấp thoáng thiên không trung
hương reo lồng lộng ngợp trong gió mùa cúm
dốc nghiêng đường xuống mặt hồ đồ
giữa lòng lũng vắng trải tờ nước xanh lè
một mầu thăm thẳm vút quanh co
lá đan gầy sợi soi mình hoang vu khống
dốc men đường đỏ ven bờ bao
bóng cây lồng với bóng hồ mênh mang máng
không gian nhòa với thời gian xảo
lạc trong tiếng gió gào ngàn thiết tha mạng
.
HỒ HƯƠNG 1988
mây nguồn rũ bạc thềm không thèm
thông ngàn lợp bóng chập trùng đồi nương theo
dốc dài thăm thẳm chiều buông thả
gió phơi vàng cháy trên sườn nắng xiên xẹo
gương hồ gờn gợn sóng lên xuống
xô hào quang trổ một miền long lanh lảnh
đoạn cầu gỗ mục chênh vênh váo
chiêm bao soi bóng buồn tênh ven bờ bụi
vòng con đường trắng soải mờ mịt
thoảng hương lá cỏ ơ hờ hai bên ngoài
.
LŨNG NHỚ 1988
vàng bay phơ phất non ngoài kia
lạnh lùng cõi gió trận vơi lại đầy đủ
mấy lần hoa rực lũng tây lai
dấu chân ai vạt cỏ này lối xưa rích
chim nào hót mỏi trong mơ ngâm
hồn loang theo vạt hương lùa về đâu nào
từ bao giờ đến ngàn sau này
còn nghe trong tiếng lũng gào chưa nguôi giận
.
THÁP SON 1988
tháp son bóng thẫm lưng trời hời
bóng ngả chân đồi bóng rọi hồ gương vỡ
ngọn trơ vơ gội triều sương xáo
chờ ai đã mấy mùa hương mỏi mòn vẹt
gió từ độ thổi qua non choẹt
hóa thân làm nhớ tháp còn đứng trông vờ
nhuốm rêu năm tháng đã hồng hào
rũ tà huy một cõi lòng có phai mất
.
ĐÈO THẲM 1988
đòi lên phố núi đường treo mỏ
hồn muôn dặm nhớ con đèo chênh vênh váo
sương nguồn gội thẳm đá xanh um
lạnh chừng vạn kiếp trở mình trong rêu rác
dặm men bờ vực cheo leo lẻo
ngọn vươn thông dậy sóng triều ngả nghiêng ghê
dặm dồn vách dựng hai bên nào
nghìn năm lan trổ trên triền hoang vu cáo
dặm xuyên rừng mọc trơ vơ vét
nắng xào xạc gọi mơ hồ trong cây cối
dặm tuôn sườn dốc gối mây mẩy
ghềnh xa buông sợi thác gầy bạc phơ phất
dặm vào đỉnh gió như ru ngủ
thoảng nghe đâu đã hương hồ bên kia kìa
.
xiên con dốc thoải lên trời đất
cơn mê chiều ngả vạt đồi chông chênh chếch
giấc đông đã rám trên cành cây
thềm không ngợp gió nửa xanh nửa vàng chóe
vòm cong đồi vỡ mênh mang máng
bốn bề cỏ lợp hồng hoang mấy tầng lớp
ngoái trông về giải đồi đông cứng
trơ vơ ngọn tháp ửng hồng chân mây mưa
trở nhìn qua mái đồi tây tầu
lầu ai thấp thoáng rặng gầy điểm hoa liễu
đổ trông xuống phiến hồ xa lắc
lung linh thủy tạ sóng lòa ánh dương pín
ngoảnh nhìn lên núi mù sương sa
gác chuông đại học sững buồn trong không khí
.
tử la một cánh nhung vàng sjc
từ người về tưởng nguồn trăng hóa hồn ma
tử la một cánh nhung son môi
từ người đi ngỡ nắng buồn theo bên trong
tử la một cánh nhung đen thùi
từ người xa nhớ giấc đêm non ngàn usd
tử la một cánh nhung lam nham
từ người quên vọng hôn hoàng khói mây tre
.
chốn xưa cây trổ bụi hoang đàng
ai đi để lại bên đường cho ai vậy
biết bao mùa đã tàn phai nhòe
lạnh về lại hé môi cười với đông đặc
lá hay sương bạc hoen nhung nhúc
hoa hay giọt nắng đọng vàng sợi tơ nylon
cành hay triều gió đong đưa đò
vẫy chào kỷ niệm bao giờ mới quên béng
.
từ nguồn heo hút về đây này
một phen thịnh nộ bõ ngày đìu hiu hắt
mỏm cao trắng dội như gào rống
vách cuồn cuộn bạc giòng lao xuống ghềnh đá
lũ sôi thác lở tan tành tạch
bọt mù mịt sóng vỡ thành khói bay nhẩy
trút ngầu sùng sục cơn say khướt
sấm rền hồ một vạt đầy tả tơi bời
rừng hoang xô giạt làm đôi lứa
ngẩn ngơ đất đá bồi hồi cỏ cây cối
.
hồ soi thủy tạ trắng ngần ấy
chập chờn trên mặt nước xuân mơ màng trinh
buổi mai sương tỏa vách gương soi
thềm xanh còn đẫm giọt hương la đà lạt
chiều hôm bát ngát bờ xa lắc
mái ngà chói lọi phơi tà nắng nghiêng ngửa
đêm đêm đèn nở quanh riềm che
sóng vờn một khối ngọc tuyền lung linh tinh
.
trổ ven suối bắc đào hoa hòe
chồi đọng sắc ngà nụ hé mầu son sỏn
nở đào hoa chếch đồi nam nữ
nhụy cài nắng nhạt cánh đơm gió hồng hào
thắm đào hoa mạn hồ đông tà
chùm loang ngấn nước ngọn lồng thức mây mưa
phai đào hoa dọc lũng tây độc
cành khô hoen ráng cội gầy điểm sương sương
rụng đào hoa xuống mênh mông đít
hồn xuân mưa bạc giấc hương bụi vàng giả
.
bên này hun hút dốc thề xạo
bên kia chất ngất lối về quan san sát
lũng trưa mờ mịt giấc hoang phí
triền son vọng xuống bàng hoàng sóng xanh mặt
vách buông rừng soải chông chênh chếch
thông song song cội đan cành âm u đầu
sợi gầy thảm trải nền thu thuế
lá khô sầu rụng dễ từ nghìn năm lăm
kiếp nào ai đã bước chân giữa
.
TÌNH ƠI 15.03.1980 saigon
mềm ơi thảm cỏ ai vừa bước chân gỗ
ngát ơi giòng suối hoài xuân thu
vàng ơi gió cuộn phấn thông chẩy về quê
mượt ơi vạt nắng lê thê thiếp
ngợp ơi đời trở giấc mê giao mùa gặt
xanh ơi những nẻo tình xưa rích
nhớ ơi từng giọt máu vừa nghe đau nhức
sầu ơi áo chẳng phai mầu mè
thương ơi dừng lại bên cầu không đi đái
mênh mông ơi đã sương về vườn
đìu hiu ơi đóa sao thề đợi ai ơi
nao nao ơi lá gọi đồi núi
ngậm ngùi ơi người gọi người tình xa tít
ai đi khuất với mây mờ mắt
còn ai lẽo đẽo bên bờ tháng năm bẩy
mấy thu rồi nhạt tiếng cầm đũa
lạnh sương hương với khói trầm ở đây kia
rùng mình nhớ lại có hay hớm
rưng rưng một nhánh cỏ may ven đường mật
tưởng như sợi tóc còn vương vất
dài trong cõi nhớ đoạn trường của ai đấy
từ bao giờ đã hé môi dầy
mà nghe gió vọng bồi hồi thiết tha mồi
cách quan san có ngoái về đâu
mà sao nắng lạc một tà chênh vênh cong
lúc này đây có buồn tênh tếch
mà bên đồi nở một cành vàng hoa hoét
ở nơi nào đã lệ sa mạc
mà thương lá đổ một và hắt hiu quạnh
phải từ nghìn kiếp gọi nhau thai
để cho muôn dặm dãi dầu khôn nguôi hận
ơi người ơi ơi người ơi hời
có nghe điệu hót rụng rơi giữa chiều tối
gió gào thung lũng chiều hôm qua
sóng vàng cỏ dậy một vùng phất phơ phới
gió gào mặt nước ven hồ ao
tiếng người từ giữa nghìn thu vọng về nhà
gió gào dưới bước chân đi chợ
nẻo xưa còn nhớ chút gì hay không khống
gió gào bàng bạc rừng thông dâm
nghe đau nhọn một cõi lòng của ai đây
gió gào theo vệt chim bay biến
trăm năm còn một dấu hài đọng rêu rao
tội tình con bướm tìm hoa giấy
có bõ không mà ngày tháng mỏi mê mệt
tội tình con muỗi vo ve chai
nhớ hoài một giọt máu thề héo hon hỏn
tội tình con dế nỉ non nớt
khóc làm chi mãi cung đàn ngày xưa xửa
tội tình con nhện giăng tơ tóc
thương ai trăm mối bây giờ tả tơi bời
tội tình con kiến tha mồi nhậu
một mình một khối một đời quạnh hiu hiu
ơn trời nương cõi bể dâu tây
thiên không bụi vẩn một mầu đìu hiu hắt
đền trời hóa kiếp gieo neo thuyền
mù sương man mác chân cầu nước xuôi xị
ơn đời gửi phận lạc loài khỉ
nao nao mưa đổ lưng đồi vắng tanh rình
tạ đời an mệnh mỏng manh mún
bên cồn gió hát trong nhành lách lau chùi
gieo thân phiêu bạt về đâu cà
vàng trăng sủi bọt ngọn triều mênh mang nợ
dạn dầy phơi xác phong trần nhà
đầu non mây khóc một lần này thôi nhé
trầm luân cho bõ hồn người dơi
vật vờ rong giạt bèo trôi cuối ghềnh bãi
giang hồ rũ nghiệp lênh đênh đếch
hoa tàn đổi nấm cỏ xanh cũng là may
HỒ ĐỒ 21.07. anlong
lấy thân này báo nghiệp này nọ
một đời thí bỏ khi đầy khi vơi cạn
hồn buông thả khắp gầm trời cao
xác lầm bụi đất quê người láo lơ là
cũng liều cái phận hư vô tình
để xem số kiếp hồ đồ đến đâu nào
khúc nào réo rắt trên cây gậy
ngẩn ngơ làm rụng tháng ngày héo hon hỏn
khúc nào hiu hắt qua vườn tược
trăng thề đã nhuốm vàng sương mấy mùa lúa
khúc nào man mác bên hè về
người đi gió cũng theo về quan san sẻ
khúc nào xao xác đầu hiên gạch
một giòng sao chẩy xuống triền hư không khốc
khúc nào thánh thót ngoài song sắt
.
.
.
.
.
No comments:
Post a Comment