.
CỔ HỌC TINH HUÊ
.
.
.
13. GIẤC MỘNG KHÔNG THÀNH
SG, 20/04/1989 (Trích TRƯ MÃ TRANH HÙNG)
.
.
Vua nước Mã những nuôi mộng thôn tính nước Trư, mỗi năm lại cho người dọ thám. Năm đầu, người ấy về, trình:
Tâu Bệ Hạ, nước Trư giờ bệnh lắm.
Nghĩa là thế nào?
Bẩm, thế này: Trư Vương chữ nghĩa chưa đầy lá mít, đạo hạnh chửa tày hạt gạo, lại đắm say tửu sắc, lúc nào cũng chỉ yến tiệc, vui thú với cung tần mỹ nữ, chẳng khác lợn heo.
Vua Mã có bụng mừng, quay sang Mã Quân Sư, hỏi:
Đã đủ để lấy nước ấy chưa?
Mã Quân Sư bảo:
Còn phải đợi xem.
Vua Mã nhíu mày, nhưng cũng chờ. Năm sau, người thứ hai trở về, lại rằng:
Tâu, nước ấy bệnh lắm rồi.
Nghĩa là thế nào?
Bẩm, thế này: Các quan lớn nhỏ nước Trư trí tuệ gom lại chưa đến nửa gang, đức độ vun vào chửa đầy một nắm, lại bon chen danh lợi, suốt ngày xiểm nịnh, lách luồn, chẳng thua chồn cáo, với kéo bè, kéo cánh, kèn cựa, đấu đá lẫn nhau, chẳng kém chó mèo, lại chỉ giỏi đục khoét, nhũng lạm, hơn cả sâu bọ.
Vua Mã có ý vui, quay sang Mã Quân Sư:
Thế đã đủ rồi chứ?
Song, Quân Sư lại bảo:
Vẫn phải đợi xem.
Vua Mã bặm môi, nhưng vẫn đành chờ. Năm sau nữa, người thứ ba về, cũng rằng:
Tâu, nước ấy bệnh quá lắm rồi.
Nghĩa là thế nào?
Bẩm, thế này: Dân nước Trư nghèo khổ, bệnh tật xác xơ, quanh năm cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, làm không đủ nuôi thân, lại sưu thuế mấy tầng, chẳng bằng trâu ngựa.
Vua Mã lại khấp khởi quay sang:
Bây giờ hẳn là đã đủ rồi đấy nhỉ?
Song, Quân Sư vẫn bảo:
Vẫn còn phải đợi xem đã.
Vua Mã dậm chân, song cũng lại đành chờ. Lại năm sau, người cuối cùng trở về, rằng:
Tâu, nước ấy hết thuốc rồi.
Nghĩa là thế nào?
Bẩm, thế này: Kẻ hiền, người tài ở đấy đều thất nghiệp, vô dụng cả; suốt đời chỉ biết làm những chuyện vặt vãnh, vẩn vơ, cho qua thì giờ, chẳng hơn gì gà vịt.
Vua Mã lườm xéo Mã Quân Sư:
Còn bảo chưa đủ nữa thôi?
Mã Quân Sư thở dài, bảo:
Thôi, thế là chẳng bao giờ vua tôi ta còn hòng lấy được nước Trư nữa rồi!
Vua Mã hết chịu nổi, gắt ầm lên:
Sao lại kỳ cục như thế được? Khanh còn đòi hỏi phải đến đâu nữa nào? Tại làm sao chứ?
Mã Quân Sư rầu rĩ, bảo:
Bởi cái nước Trư ấy thế là coi như đã chết mất rồi, không còn nữa. Phàm Bệ Hạ đòi lấy vật gì, thời chỉ có thể lúc vật ấy còn đó, chớ một khi nó đã mất đi rồi, làm sao mà lấy cho được nữa? Nay cũng vậy, làm gì còn trên đời này cái gọi là nước Trư cho ta thôn tính? Xin Bệ Hạ hãy cố quên giấc mộng kia đi.
Thế rồi vua tôi ôm lấy nhau mà khóc òa, rất đỗi thương tâm.
.
.
.
.
.
No comments:
Post a Comment